Phần 5: Cuối truyện
Tôi hất mạnh tay ra:
- Càng nói tôi càng thấy anh rẻ rúng, hèn mạt. Tôi đợi anh ở Hà Nội để nói chuyện với các ông bà.
Tôi nhờ lễ tân gọi taxi. Từ lúc đến và đi không đầy mấy tiếng đồng hồ. Chồng tôi bất lực nhìn tôi lên xe.
Tôi khóc suốt từ quãng đường VT lên đến SG. Lấy tay ôm bụng vì tôi lo sợ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng, nhưng tôi không ghìm được lòng mình.
-------------
Quay trở về HN buổi chiều thì tối hôm ấy chồng tôi cũng về. Tôi muốn nói chuyện với mẹ chồng tôi ngay buổi tối hôm ấy nhưng đúng hôm ấy thằng bé sốt cao, đút đít cũng không hạ. Chúng tôi đưa con vào Nhi kiểm tra.
Con tôi sốt virus. Sốt liên tục 40 độ trong đêm hôm ấy. Hạ sốt và chuyên nước. Tôi gần như thức trắng để lau người và kiểm tra nhiệt độ cho con. Chồng tôi cũng luẩn quẩn bên cạnh. Chúng tôi không nói với nhau nửa lời. 2 đêm thức trắng, tôi cảm thấy gần như kiệt sức. Cũng may mà trời phú cho tôi sức khoẻ, nếu không, tôi nghĩ mình đã quỵ rồi.
Con tôi vào hôm trước thì hôm sau được về. Trước hôm chúng tôi nói chuyện với mẹ chồng thì tôi có một cuộc nói chuyện ngắn với chồng. Vì lúc này tâm tưởng tôi đã xác định. Tính tôi khi đã xác định điều gì đó thì thường tôi sẽ nói rất ngắn chứ không ngồi phân tích dài dòng nữa. Tôi bảo chồng tôi:
- Tôi định tối mai sẽ nói chuyện với bà. Tôi muốn cả anh cũng tham gia để mọi chuyện được khách quan. Cuối tuần này tôi sẽ về nói chuyện với bố mẹ tôi. Anh có thể cùng hoặc không cũng được.
- Em không tin anh dù chỉ một chút đúng không?
- Đơn thực ra tôi đã từng soạn một lần khi biết anhcos tình cảm với H, nhưng đã ko đưa. Tôi sẽ gửi qua mail cho anh, anh xem có vấn đề gì không thì bảo lại. Sang tuần nộp.
-......
Chồng tôi im lặng. Anh biết tính tôi.
- Trong thời gian chờ toà, tôi và con sẽ tạm thời rời khỏi đây.
Tôi sẽ không kể chi tiết cuộc nói chuyện của tôi với 2 bên nội ngoại như thế nào. Mẹ tôi khi nghe tôi nói chuyện thì bà đã khóc rất nhiều, nhưng cũng luôn tôn trọng mọi quyết định của tôi. Về phía mẹ chồng tôi thì bà có vẻ sốc vì mọi chuyện đang yên lành thì tôi đòi ly hôn. Hơn nữa, bà cũng như biết tính tôi, khi đã quyết thì rất khó thay đổi.
Nhưng thôi, tôi sẽ không kể về mẹ chồng tôi nữa. Có nhiều bạn nói mẹ chồng tôi thế nọ thế kia, riêng bản thân tôi, bà dù ác khẩu hay có ác tâm thì tôi cũng không bận tâm nhiều, vì trước đến nay tôi sống có lập trường và chính kiến riêng, và tôi quan niệm, người ta có thể chọn vợ chọn chồng, chọn tất cả mọi thứ, riêng cha mẹ thì không. Vậy nên, sau mọi chuyện, tôi vẫn không hề oán trách bà.
------------
Tôi chuyển đến căn hộ CC còn trống chưa cho thuê của Hạnh. Hơi xa trung tâm nhưng mọi điều kiện khác tương đối tốt.
Tôi nhanh chóng trở lại công việc. Phần vì công việc của tôi không được phép nghỉ quá lâu, phần vì tôi cũng không muốn mình lún sâu vào nỗi đau của mình. Tôi vẫn phải tiếp tục sống, làm việc và nuôi con.
Tôi không muốn miêu tả nhiều tâm trạng của tôi trong quãng thời gian này. Mỗi lần con tôi hỏi bố, khóc nhớ bố, mỗi lần tôi tỉnh dậy giữa đêm, mỗi lần tôi ngủ vẫn vô thức quờ tay sang tìm chồng để ôm theo thói quen, mỗi lần tan làm về chỉ thấy mỗi bác giúp việc và căn phòng lạnh lẽo...
Nhưng, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về một quyết định mà có lẽ các bạn sẽ muốn cho tôi xuống địa ngục (thay Linh).
Tôi nghĩ về việc bỏ con, đứa con đang tuần thứ 10 và đang lớn dần trong bụng tôi.
Đó hoàn toàn là một dự định nghiêm túc của tôi, không hề có sự chi phối của sự tức giận hay có mục đích trả thù.
Trải qua khoảng hơn 10 ngày sống một mình cùng con trai, tự khóc, tự đau một mình, tôi nghĩ: Phải chăng ông trời muốn trêu ngươi tôi khi mang đến cho tôi niềm hạnh phúc lớn, nhưng lại cũng mang đến cho tôi nỗi đau lớn thế này?
Tôi không dám nghĩ đến quãng thời gian trước mắt: bầu bí, sinh con và nhất là đối diện với con tôi như thế nào. Nhưng việc tha thứ cho chồng và quay trở về sống với nhau thì càng là điều không tưởng.
Tôi tìm đọc rất nhiều các topic bỏ thai, đến nỗi đêm ngủ tôi cũng mơ thấy bệnh viện, dao kéo, những bóng người mặc áo trắng, diễu qua diễu lại trước mặt tôi. Rất nhiều đêm tôi vã mồ hôi thức dậy giữa đêm và không còn ngủ được nữa.
Nhưng ngay cả lúc tôi sụp đổ nhất thì tôi vẫn không thể chia sẻ được với ai cả. Bản thân tôi làm việc gì cũng lưu ý tính hiệu quả và giải quyết vấn đề. Tôi sợ chia sẻ với ai đó thì họ sẽ cũng chỉ biết khuyên tôi nhẫn nhịn, tha thứ và quay trở về như một kịch bản thường thấy. Mà điều đó thì tôi đã có quyết định cho riêng mình rồi.
Ốm nghén và quá nhiều biến cố, tôi gầy đi rất nhanh. Có hôm tôi bị tụt huyết áp trong giờ làm việc, ngất xỉu. Tôi được đưa vào một phòng khám tư chuyền nước và siêu âm. Bác sỹ khám cho tôi bảo: "Cơ thể suy nhược nặng. Em có thai sao lại để ra tình trạng này?"
Tôi không đáp, hỏi lại: "Em yếu quá, và cũng không đủ điều kiện sinh con lúc này. Liệu em bỏ thai được không?"
Chị bác sỹ lắc đầu "Không, nghỉ ngơi tuyệt đối một thời gian là được, sao phải bỏ?"
Bs chỉ đơn giản nghĩ về yếu tố sức khỏe. Nằm trên giường bệnh, nước mắt tôi chảy ngang, khóc, không nói thêm gì nữa. Chỉ mới nói ra thôi mà tôi cũng cảm thấy mình độc ác và tàn nhẫn quá.
Lúc này con tôi được 11w5d, bs siêu âm bảo "Con gái nhé. Nhìn cái tay cựa quậy này". Tôi bất giác sờ tay lên bụng. Con gái- đúng như mong ước của chồng tôi rồi đấy thôi.
Nói về chồng tôi, từ sau hôm tôi và con chuyển đi, anh tìm rất nhiều cách liên lạc với tôi nhưng lực bất tòng tâm.
Điện thoại, mạng xã hội hay đến tận chỗ tôi làm việc đều bị tôi cự tuyệt. Rồi anh gửi cho tôi một cái mail khá dài, đại ý:
Thứ nhất, anh sai vì đã không kiểm soát được tình cảm của mình với H, dẫn đến rất nhiều việc xảy ra liên tiếp sau này. Nhưng anh khẳng định hoàn toàn chỉ là một "cơn say nắng, nắng rất gắt và anh đã không làm chủ được mình trong một quãng thời gian nào đó. Nhưng khi gia đình đứng trước nguy cơ tan vỡ thì anh đã trở lại bình thường". Nhưng nói tóm lại, là anh sai. Chồng tôi cũng khẳng định đấy là cái sai lớn nhất vì nó liên quan đến yếu tố tình cảm. Bản thân anh cũng đã rất khó khăn để có thể thoát ra khỏi thứ tình cảm đơn phương ấy.
Nhân tiện mọi người đang nhận xét về H, thì tôi cũng có chút ý kiến như thế này: Khi các bạn gặp tình huống có một người đàn ông có gia đình "say nắng" bạn (say nắng, tức là họ dành cho bạn tình cảm thật sự, có thể bản thân người đó không muốn nhưng tình cảm tự nó đến. Say nắng khác với tán tỉnh có mục đích các bạn nhé), thì thường các bạn sẽ nghĩ, à, thế thì tôi phải tránh ra, né ra, để anh ta đừng có cơ hội đến gần mình, đừng để tình cảm phát triển nữa. Và các bạn sẽ nghĩ đó là cách xử lý của một người phụ nữ tử tế, tốt bụng.
Trước đây tôi cũng nghĩ như thế, nhưng sau này trải qua nhiều chuyện hơn, tôi cảm thấy những người phụ nữ khôn ngoan họ có thể có cách xử lý khác hơn. Cụ thể như H. Cô ấy đối diện với nó mà không hề trốn tránh. Nhưng cô ấy không tiếp thêm củi cho chồng tôi. H vẫn lắng nghe chồng tôi tâm sự, chia sẻ những khúc mắc trong công việc, nhưng nếu động đến vấn đề tình cảm thì H sẽ là người chủ động im lặng. Tức là cô ấy ghi nhận cảm xúc của chồng tôi, chỉ là không hùa vào nó mà thôi.
Tôi cảm thấy đó cũng là một cách xử lý hay. Nếu H trốn tránh chồng tôi, thì chắc chắn anh sẽ càng đuổi theo và mong muốn đạt bằng được thứ mình muốn. Cuộc đời, cái gì càng ghìm xuống, thì sẽ càng bốc cháy dữ dội hơn, rất nguy hiểm. Mai sau, chính chồng tôi cũng thừa nhận rằng, chính cách H xử lý mọi chuyện như thế đã giúp anh vượt qua cơn cảm nắng, mà vẫn giữ được tình bạn với cô ấy.
Dù sao, đó cũng là một cách đánh giá của tôi đứng trên phương diện giải quyết vấn đề. Còn về tình cảm, đến tận bây giờ thì thú thật tôi cũng không rõ tâm tình của H với chồng tôi như thế nào? Trong cuộc nói chuyện giữa tôi và H ở post trước, khi tôi hỏi "về phía em thì sao?" thì H cũng không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, cô ấy nói "Em không muốn khẳng định gì về tình cảm riêng của con người, cụ thể là của em, hay riêng của anh T.". Có lẽ như vậy cũng tốt, ít ra tôi cũng đánh giá H là một người tử tế, còn hơn là (giả sử) cô ấy cũng có tình cảm với chồng tôi nhưng lại chối phắt đi.
Có bạn nào đó cũng nói H lợi dụng chồng tôi để thuận lợi hơn trong công việc thì tôi cũng xin đính chính lại dù tôi đã nói từ đầu câu chuyện, rất khó khăn chồng tôi mới xin được H về bộ phận của anh vì H cũng là người rất có năng lực.
Quay trở lại cái mail của chồng tôi:
Thứ hai, anh sai vì đã QUÁ DỄ DÃI với Linh dẫn đến việc hiểu lầm của tôi. Anh nói vì Linh tốt với mẹ chồng tôi nên anh xem con bé như em gái, không hề hơn không hề kém. Ngay cả lúc sau khi anh phát hiện Linh có ý đồ với anh, thì anh vẫn chỉ xem đó là trò trẻ con và không chấp vì hiểu rõ bản thân cũng như tình cảm vợ chồng tôi.
Anh cũng nhắc đến vụ cái khăn, anh nói vì không muốn tôi lo lắng, không muốn tôi ghét Linh, đuổi Linh vì mẹ anh cần Linh, nên anh đã không kể cho tôi các việc ấy.
Vụ ở Vũng Tàu, anh nói anh vào được 1 hôm thì Linh điện hỏi han như bình thường, đùa đùa thế nào thì Linh bảo cũng có dự định vào SG chơi với cả đứa bạn. Tiện thể sẽ đi VT chơi. Chúng nó có một hội nhậu ngoài biển. Anh cũng tham gia vì tối hôm đó không bận gì. Xong thì các bạn tản đi hết. Anh và Linh tiếp tục nhâu và Linh say khướt. Anh đưa nó về phòng vì thấy say quá ở một mình cũng không tiện. Thâm tâm anh cũng chỉ xem Linh như cô em gái, nên đã để cô ta ngủ tại phòng.
(Giải thích một chút là phòng ks 2 giường đơn là vì khi anh đi công tác thì bộ phận văn phòng ở cơ quan anh sẽ book phòng, không biết có sự nhầm lẫn nào mà khi anh đến check in thì lễ tân giữ cho anh một phòng có 2 giường đơn).
Chồng tôi nói rằng, mọi chuyện hoàn toàn chỉ có như vậy. Tình ngay nhưng lý gian nên anh thật sự không biết giải thích thế nào để tôi tin cả. Anh thậm chí còn hỏi bộ phận lễ tân rằng trong phòng anh ở có camera không để có thể là bằng chứng cho tôi tin.
Thứ 3, chồng tôi muốn tôi quay về để anh có thể chăm sóc tôi. Anh rất buồn và đau lòng vì chuyện này.
------------------------------------
Đọc mail chồng, tôi nhếch mép cười và xóa đi luôn chỉ sau một lần đọc. Trong tôi chỉ còn lại sự thù hận, coi thường, không còn chỗ cho thứ gọi là niềm tin nữa.
Nhưng Linh không muốn dừng lại.
Tôi vốn không muốn đụng chạm gì tới Linh, vì tôi không cảm thấy vấn đề nằm ở cô ta. Tuy vậy, từ sau vụ ở Vũng Tàu về thì Linh chính thức công khai "khiêu chiến" với tôi.
Đầu tiên là cô ta suốt ngày up stt tâm trạng yêu đương buồn bã các kiểu trên fb, đăng cả ảnh chồng tôi từ phía sau, lúc đang lái xe, đăng ảnh hộp cơm trưa cô ta mang cho anh, rất nhiều thứ...Và có một bức ảnh cô ta dựa lưng vào ai đó, không rõ mặt. Tôi đau. Cảm thấy mình như con ngốc, bị chồng dắt mũi hết lần này đến lần khác. Đồng thời cũng cảm thấy lòng tự trọng bị chà đạp nặng nề. Tôi block, block, block hết. Cả fb của chính mình, tôi cũng xóa đi luôn.
(Vậy nên nhân đây tôi cũng xin trả lời, tôi nhận được rất nhiều tin nhắn ngỏ ý muốn được add fb tôi của các bạn, tôi xin chân thành cám ơn các bạn đã yêu mến và chia sẻ, nhưng hiện tại tôi đang không dùng fb các bạn ạ. Tôi hứa khi sắp xếp được thời gian, chắc chắn tôi sẽ trả lời từng ib của các bạn)
Rồi có một đêm muộn, Linh nhắn tin cho tôi. Cô ta nhắn:
"Có lẽ ở đời cái gì cũng có duyên phận. Chắc giờ chị hận em lắm nhưng em sẽ không để lỡ mối duyên này trong đời. Xuất phát điểm chị tốt hơn em, mọi thứ chị tốt hơn em, nhưng chị đã không nắm giữ hạnh phúc của mình thì em sẽ là người làm thay chị"
Sặc mùi ngôn tình, tôi rep "Em đến hốt đi ngay và luôn hộ chị với. Cám ơn nhé"
Linh thách thức: "Chị không cần tỏ ra cao thượng hay thái độ bề trên như vậy. Chính vì điều đó mà chị đánh mất tình yêu của anh T đối với chị".
Tôi chán không buồn nói gì nữa.
Sau đó không lâu thì sinh nhật con trai tôi. Tôi hỏi thằng bé:
- Con thích quà gì mẹ tặng con nào.
Tôi nghĩ thằng bé lại ô tô, siêu nhân, súng ống.. Nhưng con tôi nói:
- Con thích về nhà với bà với bố. Mẹ cho con về đi.
Tôi im lặng, chảy nước mắt, ôm con hứa:
- Vậy mai mẹ con mình sẽ về bà và bố chơi nhé.
Rồi đi vào nhà trùm chăn nằm khóc.
Tôi đã có những ngày nhiều nước mắt như vậy.
Hôm sau tôi điện cho mẹ chồng tôi, thông báo:
- Mai sn thằng Gấu, cháu muốn về nhà chơi. Con sẽ mang Gấu về chơi một lúc.
- Cứ đưa về đây. Còn mày về hay không cũng được. Mẹ chồng tôi trả lời.
Tôi không biết lúc đó Linh đang ở cạnh bà, vẫn trong viện.
Tối đi làm về, tôi đưa con sang. Dù quan hệ giữa tôi và mẹ chồng không tốt, nhưng tôi vẫn đoán lúc về nhà sẽ có một bữa cơm hay một party nhỏ mừng sinh nhật con tôi. Nhưng lúc tôi sang thì chỉ thấy mẹ chồng tôi, không thấy chồng tôi đâu.
Được khoảng 15p thì chồng tôi và Linh về cùng nhau.
Tôi quên kể là sau khi tôi đi tôi mang cả gv nhà tôi đi cùng, nên Linh không những không nghỉ việc chỗ nhà tôi mà còn kiêm thêm việc cơm nước buổi tối, làm việc nhà thay gv cũ. Đến tối muộn thì cô ta về.
Tôi trơ mắt nhìn 2 người. Cả ngày hôm nay sn con nhưng chồng tôi cũng không hề có động thái gì chứng tỏ anh nhớ đến con.
Khi nhìn thấy chúng tôi, chồng tôi tỏ ra ngạc nhiên và có đôi chút lúng túng. Linh thì không. Cô ta chào mẹ chồng tôi, chào tôi rồi nói với bà:
- Hôm nay cháu có việc phải về nên không ngủ lại được bác ạ. Mai cháu qua sớm.
Xong Linh lại nựng nựng con trai tôi:
- Ôi Gấu hả? Nhớ cô Linh không?
Tôi lạnh lùng:
- Đừng đụng vào nó và cút ra khỏi nhà tao.
- Giờ anh và bác thuê em rồi chị ạ. Ko phải em không mời mà đến.
Linh trớ tráo đáp
- Thể loại như mày đừng giở trò văn vở ra với chị. Tao đếm từ 1 đến 3 nếu không cút thì đừng trách.
Linh tái mặt. Mẹ chồng tôi quát:
- Cái gì đấy? Mày quyền gì đuổi con Linh. Sao lúc nào mày cũng như hổ vồ thế hả? Có để cái nhà này yên ổn không?
Con trai tôi khóc toáng lên vì người lớn to tiếng. Chồng tôi chạy lại ôm con dỗ dành. Tôi giận mờ mắt, quát to:
- Anh bỏ con ra. Anh không có tư cách làm bố. Thể loại vô liêm sỉ như anh, 2 người cút ra khỏi nhà tôi!
Tôi không nhớ rõ lúc này tôi đã nói chính xác như thế nào. Chỉ biết tôi đã mạt sát chồng tôi rất tệ trước mặt con.
Chồng tôi quát:
- Cô câm miệng lại!!!
Tôi quay ra nhìn Linh:
- Mày có cút không?
- Không, trừ khi bác và anh đuổi thì đi.
Tôi chạy vào bếp, cầm lấy con dao, rất hùng hổ. Dĩ nhiên tôi không mất lý trí nhưng quả thực tôi không muốn nhìn thấy cô ta thêm giây nào nữa.
Mẹ chồng và chồng tôi cùng hốt hoảng chạy lại ngăn. Mặt Linh xám ngoét, đi ra cửa. Chồng tôi quát Linh:
- Mày đứng đấy làm gì. Về đi.
Rồi quay sang tôi:
- Cô bị thần kinh đúng không? Tôi đã cưới nhầm một CON ĐIÊN à???
Tôi muốn phá lên cười cho cảnh tượng đang diễn ra lúc này. Tôi đáp:
- Đúng vậy. Anh cũng nên cút đi đừng xuất hiện trước mặt tôi. Không thì lên thiên đươngf mà hạnh phúc với nhau.
Nhưng, người đã lên thiên đường không phải là chồng tôi, không phải Linh. Mà là đứa con tội nghiệp của tôi.
Tôi hận chồng tôi đến tận tuỷ. Vì hận quá nên tôi trở nên tàn nhẫn và bất chấp.
Thực ra trước đó công ty tôi đang cần một trợ lý GĐ cho chi nhánh ở Nhật. Sếp đã hỏi ý kiến tôi về việc này nhưng thời gian đó như các bạn biết, tôi mang thai nên đã từ chối.
Vị trí đó vẫn để trống cho đến thời điểm xảy ra chuyện tôi vừa kể trên.
Sau khi đưa con về, tôi bình thản lạ lùng. Tôi không hề khóc. Tôi chỉ ra sức giải thích với con rằng vì cô Linh hư nên mẹ mắng cô Linh thôi. Bố mẹ và bà xin lỗi con. Mọi người yêu con lắm.
Tôi nghĩ đến việc mẹ con tôi sẽ thay đổi môi trường sống bằng cách nhận lời sếp sang Nhật (dù chỉ 2 năm) để ổn định và làm lại cuộc sống.
Và tôi đã làm cái việc thất đức, tàn nhẫn ấy.
Tôi không muốn nhắc nhiều về nó vì nó thật sự rất khó khăn đối với tôi. Có lẽ các bạn nghe tôi kể thì ngắn gọn, mau lẹ, nhưng tôi đã đi đến bệnh viện rồi lại về cho đến lần thứ 3.
Tôi nghĩ, tôi muốn làm lại từ đầu, và tôi không muốn có bất kỳ dính líu gì đến chồng tôi nữa.
Tôi không muốn con tôi không có một gia đình trọn vẹn thường tình.
Tôi đi chùa, làm lễ cầu siêu, nhưng tim luôn có tảng đá đè nặng.
-----------
Tôi lao vào công việc một cách điên cuồng. Tôi nói với sếp tôi tôi đồng ý sang Nhật, mang theo con trai tôi nữa. Sếp tôi đồng ý và dự kiến tầm cuối năm thì chúng tôi đi.
Tôi thúc giục chồng tôi hoàn tất giấy tờ ly hôn, tôi muốn giải quyết xong xuôi mọi thứ để ra đi và bắt đầu lại một cuộc sống khác.
Vẫn nhớ mãi ngày chúng tôi gặp nhau để bàn bạc việc ly hôn. Anh đến một quán cà phê gần công ty tôi làm và đợi. Khi thấy vợ, anh nhìn tôi chăm chăm.
Tôi nói:
- Anh giải quyết nhanh để tôi còn lo việc của mình.
- Em đã làm gì con? Chồng tôi nhìn bụng tôi.
- Nó không còn nữa. Anh đừng bận tâm nhiều
- Tại sao?
- Đừng hỏi tôi câu hỏi đó
- Cô nói ngay. Tại sao?
Chồng tôi bắt đầu to tiếng. Một số người trong quán cà phê bắt đầu để ý đến chúng tôi.
Tôi lạnh nhạt đáp:
- Bỏ rồi.
Mắt chồng tôi đỏ vằn lên những tia máu, nhìn tôi. Ánh mắt mãi mãi tôi không quên được. Có lẽ sau tất cả, đó là đòn chí mạng đối với anh, hơn cả việc anh mất tôi, mất gia đình.
Tôi đứng dậy ra về:
- Chuyện gì đến sẽ phải đến thôi. Làm ơn giải thoát nhanh cho tôi, để tôi còn đi lấy chồng khác.
Rồi bỏ đi. Ra khỏi quán tôi khóc như mưa.
Chồng tôi nhậu nhẹt và bia rượu triền miên trong quãng thời gian sau đó. Chiều nào làm xong anh cũng nhậu và muộn thật muộn mới về.
Công việc cũng trì trệ. Chị Thuỷ gọi cho tôi, muốn gặp. Tôi từ chối. Chị đến tận công ty tôi để tìm gặp tôi.
Chị Thuỷ nói:
- Chuyện đã ra thành như thế này sao? Cho cả 2 một cơ hội khó quá sao?
- Muộn rồi chị ạ.
Tôi cười buồn, đáp.
- Chỉ vì H sao?
Tôi lắc đầu:
- Không. Không liên quan đến H đâu. Chuyện dài, tất cả do bọn em thôi.
Nhưng chị Thuỷ không tin và vẫn đinh ninh rằng chúng tôi vẫn cãi nhau và sắp li hôn về H. Tôi không muốn kể cho chị nghe về Linh.
Vậy nên chị Thuỷ đã nói chuyện với H. Nói gì tôi không rõ, nhưng tôi đoán chị nhờ H xác minh chuyện giữa H và chồng tôi để hàn gắn chúng tôi.
NHẬN XÉT CỦA ĐỘC GIẢ
Đánh giá trung bình
5/5
(1 Đánh giá)Đăng nhập để bình luận!
Truyện cảm động quá. Mình thấy cả 2 đều tổn thương!