Em có dám ký đơn không? Hãy ký nó trước khi đưa cho anh là một câu chuyện tình cảm thực tế. Được tác giả chia sẻ lần đầu tiên trên forum Webtretho.
Đây là một trong những câu chuyện ngôn tình có thực và được sự cảm thông của rất nhiều người. Cũng như mang đến cho đọc giả nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau trong tình yêu. Qua đó giúp cho chúng ta hiểu hơn về tình yêu và hạnh phúc gia đình trong cuộc sống. Em có dám ký đơn không? Hãy ký nó trước khi đưa cho anh là một câu chuyện tình cảm thực tế. Được tác giả chia sẻ lần đầu tiên trên forum Webtretho. Đây là một trong những câu chuyện có thực và được sự cảm thông của rất nhiều người. Cũng như mang đến cho đọc giả nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau trong tình yêu. Qua đó giúp cho chúng ta hiểu hơn về tình yêu và hạnh phúc gia đình trong cuộc sống.
Vợ 34, khỏe mạnh xinh đẹp, thu nhập khá từ một công ty đa quốc gia, không tự tay chăm lo được từng bữa ăn cho gia đình nhưng biết quản lý, thu xếp. Nhạy bén, quyết liệt, cá tính và có phần "lấn lướt" chồng.
Chồng 38, nam tính, phong độ, có chức tước kha khá tại một cơ quan Nhà nước lớn. Trầm tính, lịch sự, dễ chịu và rất đào hoa.
Giữa chúng tôi là 2 con trai ngoan ngoãn, thông minh. Giữa chúng tôi, tuy có một số thứ không đồng lòng, nhưng nhìn theo tổng thể, chúng tôi hiểu nhau, tôn trọng và không thể nào thiếu tình yêu.
Giá như cuộc đời cứ theo thế mà diễn, chúng tôi sẽ hạnh phúc như thế cho đến già, nhưng mọi việc bắt đầu đến, chính xác là sau khi con trai lớn chào đời. Và khi tôi ngồi gõ những dòng này, đã có thêm nhiều người xuất hiện nữa giữa chúng tôi. Nhưng, phải nhấn mạnh là mọi thứ bắt đầu có vết rạn kể từ sau khi tôi sinh đứa thứ nhất.
Người đầu tiên xuất hiện. Tôi tạm gọi cô ấy là H. Tôi vẫn phải dùng từ "cô ấy" thay vì nó, hay là "cô ta", vì cho đến giờ phút này, tôi vẫn dành cho cô ấy sự tôn trọng và có cả lòng biết ơn. Dẫu rằng, tôi không thể phủ nhận sự xuất hiện của cô đã lần đầu tiên khoét khoảng cách giữa 2 vợ chồng tôi xa ra.
Tôi vô tình phát hiện trong một lần vào tk icloud của chồng để setup lại ảnh. Tôi thấy ảnh một cô gái hoàn toàn xa lạ. Một cô gái bình thường, ngồi lặng lẽ một mình trên bờ biển. Đeo kính râm và tai đẹo hearphone. Vậy nên tôi cũng không nhìn thấy rõ trông cô ấy như thế nào. Tôi chỉ mơ hồ cảm nhận được một chút khí chất toát ra từ dáng ngồi đó.
Lục lại trí nhớ, tôi biết bức ảnh này được chụp khi cơ quan anh đi nghỉ mát, cách đây độ 3 tháng.
Tôi không có thói quen xem điện thoại của chồng, nhưng tối hôm ấy, tôi vờ lấy máy anh chơi điện tử. Tuyệt nhiên không có bức ảnh đó trong điện thoại của anh. Nó đã được xóa trên máy, nhưng vẫn còn lưu trên icloud. Linh cảm cho tôi thấy rằng, đã có điều gì đó xảy ra đối với chồng tôi rồi.
Chợt nhớ cũng đã lâu không hỏi han về công việc của chồng, dù rằng công việc chồng tôi khá bận và thường xuyên phải đi công tác.
Tối con ngủ xong, nằm ôm chồng, thủ thỉ:
- Anh, dạo này công việc anh sao? Cơ quan có gì mới không?
- Vẫn thế, sao hôm nay có nhã hứng hỏi thăm thế?
Chồng vẫn không rời mắt khỏi tivi.
- Vẫn quan tâm đấy chứ. Thế đợt thi công chức vừa rồi có nhiều người mới không anh?
- Có chứ, nhiều là đằng khác.
- Có cô nào xinh không?
- Toàn đực
Chồng cười ha hả.
Vậy là cũng chẳng khai thác được gì. Lái sang chuyện khác.
Theo một cách bản năng, và cũng đầy lý trí, tôi tiếp tục ngầm tìm hiểu. Nhưng đúng là, mắt không thấy thì tim không đau.
Chồng tôi thường xuyên chat fb với cô ấy. Anh là PGĐ phụ trách trực tiếp cô ấy. Họ nói rất nhiều về công việc. Thật ngoại lệ cho cô ấy vì tôi hiểu tính chồng, anh rất ít khi trao đổi công việc, chia sẻ những khúc mắc trong công việc cho nhân viên dưới quyền. Thậm chí anh còn chia sẻ rất nhiều những bất mãn, khó chịu ở nơi cửa quyền công sở, và muốn nghe lời khuyên của cô ấy trong chuyện này chuyện kia.
Cô gái, qua giọng điệu thì ngoan ngoãn, lễ phép, nhưng cũng không kém phần sắc sảo, thông minh. Luôn động viên sếp trong những lúc căng thẳng, khó khăn.
Tôi biết ở cơ quan, chồng tôi vẫn nổi tiếng là nghiêm khắc, lạnh lùng, công tư phân minh. Nhưng dường như mọi thứ với cô gái này đều có ngoại lệ.
Đó là hôm thứ 5 kể từ ngày tôi nhìn thấy bức ảnh đó.
Tôi không hẹn trước, lái xe gần đến cơ quan anh, điện thoại bảo:
- 5p nữa em có mặt cơ quan anh. Vợ chồng mình ăn trưa nhé? Tiện thể đi mua cái bếp từ cho ông bà luôn.
Chồng nói:
- Sao em không hẹn trước? Trưa anh bận rồi.
- Anh bận gì thế?
- À....hẹn ăn trưa với mấy ông bên TCTK thôi. Không hoãn được.
Im lặng.
- Ô kê.
Tắt máy, nhưng chẳng hiểu sao vẫn nhấn ga đi về phía cơ quan chồng.
Lần đầu tiên làm một việc kỳ cục như vậy. Ngồi trong ô tô và vô thức nhìn người đi ra đi vào cổng cơ quan chồng. Con phố này thật nhộn nhịp. Chắc chồng cũng sẽ không nhận ra vợ đâu.
Được nửa tiếng thì thấy chồng. Đi ra cùng với 2 đồng nghiệp nam, 2 đồng nghiệp nữ. Và tim tôi đập điên cuồng khi nhận ra cô gái trẻ trong bức ảnh chồng tôi đã xóa. Tóc xõa quá vai, mảnh khảnh, nhẹ nhàng. Cũng không có gì quá đặc biệt, nhưng chắn chắn là có thần thái. Tôi thấy chồng đứng cạnh cô gái, họ nói gì với nhau và tất cả cùng cười. Chồng tôi cười sảng khoái hơn cả. Rồi họ rời đi, mấy người đi trước, cô gái vừa đi vừa dùng điện thoại. Chồng tôi dường như cũng đi chậm lại để đi cùng.
Vậy đấy, hóa ra là đi ăn "cùng mấy ông TCTK" của chồng đây. Tôi siết chặt vô lăng. Thứ tôi ghét nhất chính là việc nói dối. Tôi lôi điện thoại ra:
- Anh đi chưa?
- Đi rồi, sao em?
- Xe em bị các bác chốt ngay bờ hồ tuýt còi, anh ra đây chút được không?
- Em đi làm sao mà bị tuýt còi?
- Sai làn.
- E tự xử lý được mà. A đi cũng xa xa cơ quan rồi.
Tôi biết không phải. Anh và các đồng nghiệp của anh vừa vào một quán ăn gần đó. Tôi bảo, ok, em sẽ tự xử lý. Cảm thấy có gì đó đau đau chạy dọc cơ thể.
Buổi chiều, tôi gần như không làm được việc gì. Tôi vào fb và lục tung fb của chồng, của cô gái kia. Tôi nhận ra fb của chồng tôi gần đây tâm trạng hơn, chăm chỉ update hơn ngày xưa mà trước đó tôi không hề nhận ra. Còn cô gái, đúng là không phải nhân viên mới, chỉ là trước đây cô ấy làm ở bộ phận khác, nay được chuyển sang bộ phận chồng tôi quản lý. Đó là lý do dù đã mấy lần đi ăn uống cùng cơ quan chồng nhưng tôi chưa gặp cô ấy bao giờ.
Cô ấy đã có gia đình, một con gái, và mọi thứ cũng không được public nhiều.
Tôi cũng chỉ là một người đàn bà bản năng trong rất nhiều việc. Và bản năng nhất là khi có cảm giác hạnh phúc của mình đang có nguy cơ bị xâm chiếm thì xù lông ra bảo vệ, dù cách đó đúng hoặc là sai.
Tối đi làm về, cơm nước xong tôi bảo chồng:
- Anh nói hôm nay anh đi ăn với mấy ông bên TCTK à?
- Ừ, chồng tôi dường như ừ theo quán tính
- Chắc chắn không? Có đi với cô nào không?
- Làm gì có. Mấy ông ngồi với nhau.
Vẫn rất thản nhiên vì chồng nghĩ vợ hỏi mấy câu chuyện để làm quà.
- Ngồi ở đâu thế anh?
- À...cũng xa xa, mà em hỏi kỹ thế?
- Sao chiều nay cái Vân bạn em bảo là nhìn thấy anh đi ăn gần cơ quan?
Chồng im lặng
- Nó nhầm hả anh?
- Ừ, chắc nhầm.
- Thật không?
- Thật chứ sao ko thật.
Chồng định đứng lên bỏ đi tắm. Tôi kéo tay anh lại
- Sao anh lại nói dối em?
Chồng quay lại, chúng tôi chơi trò đọ mắt với nhau.
- Tại sao đi ăn với đồng nghiệp anh vẫn phải nói dối em? Hôm nay chính em với Vân nhìn thấy bọn anh đấy.
- Em giỏi nhỉ? Dạo này theo dõi cả chồng nữa à?
- Em H là em nào?
Chồng hơi sững lại, dù thực tế chồng tôi là người ko hề yếu bóng vía chút nào.
- Đồng nghiệp, sao em lại hỏi em ấy?
Tôi nhếch mép cười, bình thường nói về nhân viên dưới quyền anh toàn dùng chữ "nó" cơ mà. Giờ đặc cách là "em ấy" cơ mà.
- Anh rất thân thiết với "em ấy" (cố tình nhấn mạnh), hình như ở cơ quan mọi người cũng biết. Anh nghĩ em không biết sao?
- Em đừng suy diễn nữa.
- Em ko hề suy diễn gì ở đây. Chính vì cách anh nói dối khiến em phải đặt ra câu hỏi. Anh biết tính em rất ích kỷ trong chuyện tình cảm đúng không? Anh cho là vô lý cũng được nhưng em không chấp nhận được việc chồng em quá thân thiết và chia sẻ quá nhiều với người khác, đặc biệt là phụ nữ.
- Thế nào là chia sẻ? thế nào là thân thiết? Em bị hâm à?
- Như thế nào em nghĩ tự anh biết là đủ rồi. Em nói trước, đừng để em phải can thiệp vào việc này.
- Em thích làm gì cứ làm đi.
Chồng tôi lạnh lùng buông từng chữ, đi ra khỏi phòng và đóng cửa rất mạnh. Tôi ngồi đó, đờ đẫn người ra, cảm thấy có điều gì đó không đúng ở đây????
Tôi lúc ấy, dường như không còn bình tĩnh được. Tôi vốn là đứa cao ngạo, đầy kiêu hãnh, trần đầy tự tin. Chẳng lẽ nào vì một con bé thường tình lại có thể gây ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng tôi sao? Dường như lúc này, tôi không hề cảm thấy lo sợ, tôi chỉ nghĩ đến việc bóc mẽ chồng, để anh phải ân hận, phải xin lỗi tôi. Ồ, mà nghĩ lại thì tại thời điểm đó anh đã làm gì phản bội tôi đâu? Thậm chí cũng đã làm gì có lỗi với vợ đâu? Chỉ là tôi tin quá tin vào giác quan của mình, để tự đánh giá và tự kết tội anh, và rồi đẩy anh ra xa tôi.
Chúng tôi chơi trò chiến tranh lạnh. Cũng may dịp này con trai tôi đang về ngoại chơi. Tôi đi làm về muộn, phải 8h, có hôm 9h tối. Về tắm táp ăn qua loa rồi đi ngủ. Tôi không nói chuyện với chồng tôi. Bình thường mọi lần thì những lúc như vậy, chồng luôn là người làm hòa, bằng cách sà vào ôm tôi bất kể tôi có đuổi như đuổi hủi. Nhưng cũng vì vậy mà tôi không giận được chồng qua ngày.
Nhưng lần này anh cũng chẳng nói chẳng rằng. Anh vẫn về đúng giờ, ăn cơm và đi vào phòng làm việc, hoặc xem tivi, hoặc dán mắt vào cái điện thoại. Tôi thâm tâm dù cảm thấy ấm ức nhưng cũng quyết không hé răng nói nửa lời.
Rồi chồng tôi có lịch công tác 1 tuần ở miền Nam. Một hôm chồng gọi điện bảo tôi qua cơ quan lấy cái bếp từ anh đã mua cho ông bà, người ta ship đến cơ quan, để trong phòng anh ấy. Tôi ok. Hóa ra cái bếp từ 2 vợ chồng hẹn nhau đi mua bếp, chồng cũng tự đi mua 1 mình rồi.
Lẽ ra tôi sẽ nhờ một đồng nghiệp của anh (tôi có quen thân một vài đồng nghiệp ở cơ quan anh vì mấy lần đi ăn uống cùng nhau) lấy hộ bếp và sẽ qua nhà họ lấy sau. Nhưng tôi lại đến tận cơ quan anh, vào phòng anh để lấy.
Chiều hôm đấy tôi vào. Muốn đi vào phòng anh thì tôi sẽ phải đi qua một phòng. Đó cũng chính là phòng cô gái kia làm việc. Lúc thấy tôi, tất thảy mọi người đều tỏ ra vui vẻ chào hỏi thân tình. Còn mời tôi ngồi ghế, pha trà nước, lôi hoa quả ra ăn. Tôi cũng là một người quảng giao, sôi nổi nói chuyện cùng mọi người. Tôi cũng nhanh chóng phát hiện gương mặt mới trong phòng. Nhưng sau khi chào hỏi tôi theo đúng phép, cô ấy vẫn ngồi nguyên tại bàn, chăm chú làm việc chứ không sà xuống ghế cùng mọi người.
Tôi dò hỏi:
- Bạn này bạn mới à? Chị chưa gặp bao giờ.
Cô trưởng phòng vẫy vẫy:
- H ra đây em. Chút làm tiếp vẫn kịp mà. Bạn này lâu rồi mà chị, cũng phải hơn năm rồi. Chắc tại cũng lâu rồi chị em mình không gặp nên ko biết đấy thôi.
Cô gái cười, bỏ tập hồ sơ sang bên cạnh, bước ra. Tôi ngầm quan sát.
Cô gái còn khá trẻ. Nếu gặp ngoài tôi sẽ nghĩ cô ấy chưa chồng, chưa con. Không quá nổi bật hoặc quá xinh đẹp nhưng tổng thể hài hòa, đằm thắm và rất có duyên. Tuy vậy nói chuyện hơi chừng mực. Trong lúc mọi người tranh nhau bô bô ba ba thì cô ấy chỉ cười và lắng nghe.
Tôi chủ động mở chuyện:
- H sinh năm bao nhiêu em? Có người yêu chưa?
Tất cả mọi người cười ồ lên, nhao nhao trêu cô này chưa chồng con gì đâu, chị có mối lái nào thì bố trí cho bạn ấy 1 mối.
H cũng cười, bảo: Em 87 chị ạ. Em có người yêu cách đây vài năm, giờ được nâng cấp và có sản phẩm rồi.
Mọi người lại cười ồ lên. Tôi cũng cười. Trêu xinh thế này chắc các sếp quý lắm đấy. Chỗ chị thì gái xinh cũng đươc ưu tiên lắm nhé. H chỉ cười.
Tôi thoáng thấy khó chịu. Vì khi phát hiện ra cách cô ấy nghe xong và chỉ cười, tôi không thể nào nắm bắt được tâm tư của họ.
Ngồi 1 lúc, tôi vào phòng làm việc riêng của chồng để lấy bếp. Chắc phải 2,3 năm rồi tôi không vào đây. Căn phòng khá ngăn nắp, gọn gang. Trên bàn làm việc của chồng là ảnh con trai tôi lúc tròn tháng. Tôi ngồi vào ghế của anh. Ngắm nghía mọi thứ xung quanh và bất giác cảm thấy hài lòng. Tôi cũng mở máy tính. Máy cài pass, tôi gõ đại, đến lần thứ 3 thì đúng. Kể ra tôi cũng khá hiểu chồng tôi đấy chứ.
Nhưng tôi ước gì tôi đã không mở máy tính của chồng tôi ra. Để từ hôm ấy, một vết hằn in sâu trong lòng khiến tận bây giờ, tôi vẫn không thể nào xóa nhòa được, dù tôi đã không còn hận nữa.
Ở một file trong máy tính có hơn 10 cái ảnh của H. Có cái được chồng tôi lưu từ fb của H, có cái dường như được chụp bất ngờ trong một khoảnh khắc nào đó, như lúc họp, như lúc H đang ngồi làm việc, như lúc đi ăn... File có độc 1 chữ: H.
Tôi ngồi nhìn màn hình trân trối. Nước mắt đột nhiên chảy ra. Có lẽ cái cảm giác lần đầu tiên khi biết chồng mình có tình cảm với người khác bao giờ cũng đau hơn tất cả. Vì sau này, sẽ có người khác xuất hiện nhưng tôi không cảm giác đau như lúc này.
Tôi cũng phát hiện ra họ chat với nhau qua mạng nội bộ cơ quan. Cũng chỉ toàn công việc mà sao tôi thấy nó lạ như thế. Có những câu:
- Em ăn sáng đi kẻo đói;
- Em mệt thì về sớm chút đi nhé;
- Hôm nay em có vẻ uể oải, con ốm thế nào em?;
- Hôm nay em không đi ăn với mọi người à? Có lý do gì không?;
- Em có đi công tác được không? Nếu đi được thì anh rất vui
.......
Với chồng tôi, như thế đã là rất quan tâm. Tôi hiểu hơn ai hết.
Có lần H bảo, về bộ phận anh nhiều việc quá, nhiều áp lực, mà cũng bị soi xét nhiều, H cảm thấy ko thoải mái như bên bộ phận cũ. Chồng tôi bảo: "Có anh đây rồi, em chỉ việc làm tốt việc là được. Mọi thứ khác hãy tin ở anh". Tôi ko thấy H nói thêm gì.
Bây giờ ngồi gõ lại, ngẫm lại, thì tôi nghĩ rằng việc chồng tôi có cảm tình với người như H cũng là việc khó tránh khỏi. Cô ấy thực sự là một người hiểu chuyện, cực kỳ nhạy bén, nhưng cái nhạy bén của cô ấy rất khôn ngoan, chứ không bản năng và dữ dội, như tôi.
Và chính vì thế, không có việc H ko nhận ra sự quan tâm của chồng tôi. Nhưng có vẻ trong câu chuyện này, cô ấy là người kiểm soát mọi chuyện.
Lại nói về tôi, sau khi vào phòng chồng tôi, lấy bếp, tôi trở ra và rủ cô trưởng phòng ra ngoài cà phê nói chuyện. Kỳ thực lúc này tôi muốn hỏi nhiều hơn về chồng tôi trong thời gian vừa rồi.
Tại quán coffe.
Tôi bảo:
- CV của anh T. dạo này thế nào em? Có vất vả không? Nhiều áp lực không? Chị cũng bận quá, nhiều khi về nhà không còn cả thời gian hỏi chuyện chồng nữa.
- Đợt này chỗ em cũng nhiều việc chị ạ. Khiếu nại của dân đều được chuyển qua bên em. Nhiều hôm gần 7h tối bọn em mới được về. Anh T cũng vất vả. Thuyền to thì sóng to mà chị ơi, hihi....
- Thế hả em? Nhưng có em thì chắc công việc của anh T chắc cũng sẽ trôi chảy hơn (trước thì cô này gần như là trợ lý của chồng tôi)
- Em cũng không giúp được nhiều do 2 mảng không liên quan đến nhau nhiều lắm. Cũng may xin được em H về, phòng có thêm người công việc cũng đỡ hơn
- H ấy à? Em mới lúc nãy hả?
- Mới là mới trong phòng thôi chứ ở cơ quan thì cũ rồi chị ạ.
- Em ấy làm tốt việc hả em?
- Vâng, từ hồi có H thì em cũng gần như tách ra để làm mảng khác. Em ấy có năng lực đấy, anh T xin về mà chị. Đợt đấy cũng căng thẳng vì phòng bên kia không chịu. Ơ anh T ko kể cho chị nghe à?
Chồng tôi không kể gì, nhưng tôi bảo:
- Chị cũng nghe anh kể sơ sơ... Bạn ấy có vẻ ít nói em nhỉ?
- Cũng bình thường chị ạ, chắc gặp chị lần đầu nên thế. Bạn ấy cũng nhanh nhẹn lắm. Nói 1 thì hiểu luôn 2,3. Sếp nhà chị đi công tác khoán mọi việc cho H rồi, yên tâm lắm chị đừng lo.
Đáng ra tôi không nên lo quá mức. Nếu tôi khéo léo hơn chắc mọi chuyện sẽ không thể đi quá xa hơn.
Nhưng đó là suy nghĩ của tôi hiện tại. Còn thời điểm đó, tôi đã phản ứng quá trớn và có nhiều cái thực sự lố bịch.
Cái quá trớn và lố bịch đầu tiên của tôi là đã quan tâm và tìm hiểu về H quá kỹ, quá mức cần thiết. Cũng chính vì điều này đã khiến chồng tôi nhìn tôi như một con mụ đóng vai ác, đầy dã tâm và dường như "anh không nhận ra vợ mình nữa"
20.10, cơ quan anh tổ chức party cho các chị em trong cơ quan và mời cả "dâu" trong toàn bộ cơ quan. Rất đông. Dĩ nhiên với chồng tôi mà nói, sự hiện diện của tôi như là một thứ trang sức đẹp. Đã rất nhiều lần anh nói rằng anh rất tự hào vì có vợ đẹp, khéo ăn khéo nói như tôi. Có lẽ cũng vì thế nên mặc dù sau khi đi công tác về, vẫn còn chiến tranh lạnh nhưng anh đã chủ động làm hòa với tôi, nói chuyện với tôi về buổi party đó.
Tôi vẫn nhớ như in ngày hôm đó. Tôi đã xin nghỉ chiều. Makeup, làm tóc, váy áo. Tôi muốn xuất hiện thật hoàn hảo giữa đồng nghiệp của anh. Phàm, tôi cũng là đàn bà, thích những cái phù du như vậy....
Nhưng nhân vật tôi muốn nhìn thấy, muốn thể hiện nhiều nhất thì đã không đến. Chồng tôi, thi thoảng lại liếc đồng hồ, lại nhìn ra cửa. Có lẽ tôi đủ tinh tế để nhận ra câu hỏi trong mắt chồng.
Đến giữa giữa buổi tiệc thì chồng tôi biến mất. Trong khi tôi mải mê nói chuyện với những người khác.
Tôi ra ngoài gọi điện. Thuê bao. Liên tục như vậy.
Lúc chúng tôi đến đây là đi bằng xe của tôi. Tôi nhớ ra là xe tôi có định vị. Tôi nhanh chóng nhìn thấy xe tôi đang nằm im trên một con phố. Tôi tới đó.
Xe tôi, chiếc xe màu đỏ đậu sát bên đường, vẫn nháy xi nhan. Chồng tôi vẫn ngồi trong đó. Tôi cũng ngồi trong taxi, đợi chờ. Tôi điện cho 1 đồng nghiệp của anh, giả vờ hỏi địa chỉ nhà H. Nó đúng là con phố mà chúng tôi đang đứng.
10p, 20p, nửa tiếng và 1h đồng hồ trôi qua. Tôi đã không kiềm chế được, định chạy lại giật tung cửa ra để hỏi chồng tôi anh đang ở đây làm gì? Nhưng đúng lúc ấy thì chiếc xe từ từ bò đi, rất chậm, rồi nhanh, nhanh dần.........
Tôi trở về nhà. Nằm vật lên giường và nước mắt như mưa. Nhưng lúc anh gọi điện, tôi bình thản "Em mệt nên về nhà rồi" rồi tắt máy.
Lát sau chồng về, bảo tôi "em về mà sao không báo, đi đứng kiểu gì vậy". Tôi cười nhạt, hỏi "Đang ăn uống anh bỏ đi đâu vậy?"
- Anh có chút việc đột xuất, 1 lúc quay lại ko thấy em.
- Việc đột xuất của anh là việc gì? Ở đâu?
Chồng tôi chăm chăm nhìn tôi, dường như để nghĩ xem vợ đã biết chuyện gì
- Em giống công an từ lúc nào vậy?
- Thường thì công an sẽ không tra hỏi nếu người bị tra hỏi không có dấu hiệu vi phạm hình sự. Anh hiểu ý em chứ?
- Không hiểu gì cả.
Chồng tôi, một con người luôn đúng lý lẽ, ngay thẳng nhưng dường như đã biến thành một con người khác. Hoặc có lẽ, con người ấy đã được anh giấu quá kín mà chừng ấy năm trời làm vợ anh tôi không nhận ra: Loanh quanh, lý do, bất cần và rất.....cùn!
Tôi bỏ vào wc, định rửa mặt thật tỉnh táo, tôi muốn giữ bình tĩnh lúc này để rõ ràng với anh, nhưng không thể.
Tôi gạt, ném tất cả những thứ trong tầm tay của mình lúc đó- ở trong toilet, và khóc tức tưởi. Tiếng vỡ của các chai, lọ loảng xoảng, chát chút, và tôi có cảm giác như một mảnh sành đâm thẳng tận tim óc của tôi.
Tôi, tại thời điểm đó, đã bản năng như vậy.
Chồng tôi đứng bất động nhìn tôi ngoài cửa, 2 tay buông thõng. Tôi đau đớn hỏi chồng:
- Tại sao anh lại đến nhà nó và bỏ tôi lại 1 mình? Và thậm chí khi tôi hỏi đến anh cũng hèn nhát không dám thừa nhận? Đồng nghiệp à? Đồng nghiệp có cần thiết phải quan tâm đến nhau như thế không? Có cần phải lưu ảnh nhau như thế không? Có phải hèn nhát đến gặp người ta nhưng lại không dám gọi không?
Anh nói xem, bây giờ ANH MUỐN GÌ?
Tôi gào thét như một người điên.
Chồng tôi định bước tới, định ôm tôi nhưng tôi tránh ra:
- Đừng có lại gần tôi. Tôi đang rất thất vọng về anh. Tôi cảm thấy bị sỉ nhục, nhục lắm.
Chồng tôi giọng đều đều, ko rõ cảm xúc:
- Anh có sai. Nhưng em đã nghĩ mọi chuyện đi xa quá rồi. Nó không như em nghĩ.
- Anh nghĩ tôi là con ngu sao? Tôi mù à? Đừng văn vở đối với tôi. Tôi khinh mấy thể loại Mèo mả gà đồng lắm!!!!
Bốp!!!!!!!!
Chồng tôi tát tôi. Cơn giận dữ bốc cao như 1 ngọn lửa trong tôi mà không thể nào dập tắt được. Tôi xông vào tát anh, đấm anh, miệng liên tục nói rằng "Anh cút đi, cút đi...."
Chồng tôi đứng yên cho tôi điên một lúc, rồi xô mạnh tôi ra, và bỏ ra ngoài. Cả đêm hôm ấy, anh không về nhà.
Sau khi chồng bỏ đi, bà GV kinh hãi đi vào nhìn tôi. Tôi bảo bà:
- Nếu quá 12h anh ta không về, thì bác thay ngay cái khóa màu vàng cho em.
Tôi cũng bỏ ra ngoài, rủ đứa bạn thân đi uống rượu. Tôi là thế, tôi sợ cảm giác cô đơn. Và nhất là sự cô đơn kèm theo sự tuyệt vọng. Tôi sẽ không thể nằm ở nhà lúc này để gặm nhấm nó.
Lúc này gần 10h tối. Hạnh, bạn tôi, bảo cứ đi lên quán X ở phố Y đi. Vẫn đang phải tiếp đối tác ở đó, nhưng sắp xong rồi. Chắc khi tôi tới nơi thì cũng xong.
Nhưng tôi đến nơi, đợi Hạnh mãi vẫn chưa xong. Tôi cáu tiết, bảo "Xong chưa? Lâu quá thì tao lượn 1 mình đây"
Hạnh bảo "Hay mày lên đây, đang uống dở chai beer, chưa xuống được. Cũng chẳng có ai đâu, mỗi khách ruột của tao thôi"
Lằng nhằng một lúc thì
NHẬN XÉT CỦA ĐỘC GIẢ
Đánh giá trung bình
5/5
(1 Đánh giá)Đăng nhập để bình luận!
Truyện cảm động quá. Mình thấy cả 2 đều tổn thương!